
Những câu chuyện xúc động
Theo thông tin, ở các trung tâm chăm sóc người cao tuổi tại Hà Nội đã và đang phát triển các tiêu chuẩn dịch vụ đặc biệt, từ chất lượng dịch vụ, môi trường ấm cúng, thân thiện đến chăm sóc sức khỏe. Thông qua sự chăm chỉ, tay nghề chuyên nghiệp, các y bác sĩ, kỹ thuật viên, và điều dưỡng viên đã hướng dẫn người cao tuổi hòa mình vào các hoạt động hàng ngày, tập thể dục theo lịch trình khoa học, phù hợp với tình hình sức khỏe và giúp họ duy trì sức khỏe tốt nhất.
Đặc biệt, trong việc chăm sóc người cao tuổi, vượt qua khái niệm về nghề nghiệp, các điều dưỡng viên đã đóng vai trò quan trọng, tạo ra môi trường sống ý nghĩa cho người cao tuổi… Với sự quan tâm, lòng nhân ái, kiên nhẫn, tôn trọng, và nuông chiều, các điều dưỡng viên đã tạo ra môi trường an lành, hạnh phúc, và đầy tình yêu thương cho người cao tuổi. Kỷ niệm đáng nhớ nhất trong quá trình làm điều dưỡng của chị Phạm Thị Vóc (Trung tâm Dưỡng Lão Diên Hồng) là khi cô đã vượt qua một thử thách khó khăn từ một cụ bà khó tính. Đó không chỉ là một kỷ niệm khó quên từ lúc mới bắt đầu chập chững bước vào nghề, mà còn là bước ngoặt giúp chị trưởng thành hơn.
Chị Vóc nhớ: “Bước chân ra hành lang, tôi gục xuống khóc nức nở… Hiểu rõ các cụ già không còn minh mẫn, nhưng đó là tình huống khiến tôi muốn bỏ nghề ấy lúc đó”, “Ai cũng trải qua những khoảnh khắc đắng cay từ công việc” – câu nói ấy càng thấm thoát hơn khi được các đồng nghiệp động viên. Chính vì thế, chị Vóc đã vượt qua khó khăn và gắn bó với nghề đến ngày nay. Đến nay, chị Vóc đã trở thành một “bạn đồng hành” không thể thiếu với các cụ già tại trung tâm. Với điều dưỡng viên Nguyễn Thị Mùi, công việc tại Trung tâm Dưỡng Lão Diên Hồng không chỉ đơn giản là việc chăm sóc sức khỏe tinh thần và thể chất cho người cao tuổi, mà còn bao gồm hàng chục công việc khác như chuẩn bị bữa ăn, thay bỉm, băng vết thương, vệ sinh cá nhân, đo huyết áp, kiểm tra sức khỏe… Các điều dưỡng viên cũng đóng vai trò tư vấn tâm lý, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn cùng cụ già … Dù bà Vinh đã qua đời sau một thời gian đau đớn vì bệnh tật, chị Mùi vẫn giữ nguyên tâm trạng yêu thương. Kể về bà Vinh, giọng chị Mùi nghẹn ngào: “Hoàn cảnh của cô Vinh còn nhiều điều để kể… Bản thân mắc phải nhiều căn bệnh, cô không lấy chồng, tập trung vào công việc phát triển kinh tế. Đến khi sức khỏe kém dần, cô Vinh ở viện dưỡng lão.
Thời đầu, cô soi xét rất kỹ người chăm sóc. Sau đó, cô chọn tôi chăm sóc, mối quan hệ ngày càng sâu sắc, hai chú cháu hiểu nhau hơn sau nhiều nỗi buồn và giận dỗi. Điều tuyệt vời nhất tôi học từ cô là sự mạnh mẽ và kiên trì trước đau đớn. Hơn hết, đó là lòng vị tha, nhân ái của cô trước tình cảm mà nhân viên trung tâm dành cho cô. Lâm trước sức khỏe không ổn định, cô Vinh đã viết di chúc với lời mừng và vật quý tặng bảo vệ, phụ bếp, và các điều dưỡng viên đã chăm sóc cô suốt hành trình cuối đời. Cô Vinh đã trao trọn tình yêu thương khiến chúng tôi rất cảm động…”.
Tình yêu thương trong một gia đình
Việc chăm sóc người cao tuổi, không chỉ đòi hỏi kiến thức mà còn cần phải được thấu hiểu… Là một điều dưỡng viên có kinh nghiệm, chị Phan Thị Thủy Tiên (sinh năm 1989) đã làm việc tại Trung tâm Dưỡng Lão Bách Niên Thiên Đức được gần 10 năm. Mỗi ngày, vượt qua một quãng đường dài hơn 20km từ huyện Đông Anh đến phố Nhật Tảo (quận Bắc Từ Liêm) để làm việc, chị Tiên đã từng suy nghĩ về việc thay đổi nghề nghiệp. Tuy nhiên, khi bước vào “ngôi nhà” Thiên Đức, chị đã quên hết những khó khăn, và tiếp tục cống hiến cho công việc đã quen thuộc suốt những năm thanh xuân. Kể về công việc, chị Tiên chia sẻ: “Qua thời gian, tôi học được cách vượt qua mọi khó khăn và gian truân.
Đối với tôi, việc đồng cảm và thấu hiểu tâm lý mỗi người để “duy trì mối quan hệ thân thiện” với người cao tuổi là điều rất quan trọng. Tuy nhiên, những tình huống bất ngờ cũng thường khiến chúng tôi rơi vào tình trạng “hoảng loạn”. Không ít lần, khi cửa cổng chưa kịp đóng, các ông bà đã bỏ trốn ra ngoài để tìm đường về nhà… Khi gặp những tình huống đó, chúng tôi thường rơi vào trạng thái xúc động và thất vọng. Những kỷ niệm như vậy sẽ mãi in sâu trong tâm trí chúng tôi…”

Sau khi dành ra 18 năm trong lĩnh vực chăm sóc người cao niên, chị Nguyễn Thị Ngọc Hoa – người đứng đầu đội ngũ y tá tại cơ sở Tô Ngọc Vân thuộc Trung tâm Dưỡng lão bách niên Thiên Đức – đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm từ nhiều hoàn cảnh cấp bách, từ việc điều tiết các mức độ nóng giận của những người già đến việc vội vã gọi xe cứu thương ban đêm hay chuẩn bị cho “hành trình cuối cùng” của các bậc thượng niên. Một việc đáng nhớ là khi ông Phong phản ứng dữ dội vì nhìn thấy người khác bị thắt dây khi điều trị bệnh, làm ông ta cảm thấy bất an và muốn thoát khỏi đó. Dù ông đã được đưa trở lại an toàn nhưng ông rất tức giận và có hành vi chống đối nguy hiểm. Cuối cùng, với sự đồng ý của gia đình, ông đã được dùng thuốc để dịu lại tinh thần.
Điều chị Hoa nhớ mãi không quên là những chuyến đi cấp cứu về đêm, nơi chị đã không ít lần rơi nước mắt khi đưa những người già này tới “cõi vĩnh hằng”. Đối với những nhân viên chăm sóc, những người cao niên này như thành viên trong gia đình của họ.
Chị Phạm Thị Vóc từ Trung tâm Dưỡng lão Diên Hồng cũng chia sẻ một cảm xúc tương tự lúc phải chứng kiến và chăm sóc những người già trong những khoảnh khắc cuối đời, lần đầu tiên là nỗi sợ hãi, nhưng sau đó là tình cảm sâu đậm và nước mắt của sự chia tay đau lòng. Rất nhiều điều cảm động không thể nêu hết trong bài viết này, nhưng hình ảnh những ngôi nhà dưỡng lão tựa như gia đình hạnh phúc khiến chúng tôi không thể quên. Các cụ già nói chuyện, giãi bày với nhau và những điều dưỡng viên luôn nhẹ nhàng, chu đáo, dành sự quan tâm đến từng người, làm dịu đi nỗi cô đơn.
Những người cao niên này đang chờ đợi, và cảm nhận được niềm vui trong thời gian ở trung tâm dưỡng lão. Tại những nơi như thế này, các y bác sĩ và điều dưỡng viên miệt mài hỗ trợ để mang lại một cuộc sống tốt đẹp hơn cho người già trong những năm tháng cuối đời. Chúng tôi hy vọng rằng, với ý nghĩa quan trọng của công việc này, các nhân viên y tế sẽ được trao thêm sức mạnh và nghị lực để xây dựng môi trường sống ấm áp cho người cao niên, nơi họ có thể cảm nhận được tình yêu thương thực sự như trong chính gia đình mình.